Truyện cổ tích là những giấc mơ đẹp, những khát
vọng tự do, hạnh phúc công bằng xã hội
Nhận định này được soi sáng trong rất
nhiều tác phẩm như. Chử Đồng Tử, Tấm Cám, Cây tre trăm đốt,
Trầu cau, Sọ dừa,
Thạch
Sanh….
Đọc
truyện cổ tích, ta bắt gặp những giấc mơ đẹp của người bình dân xưa. Song
có khi nào ta tự hỏi tại sao họ phải mơ ước không? Con người ta mơ khi hiện thực
không đáp ứng được sự mong mỏi, cho nên phải hướng về một thế giới khác, tươi đẹp
hơn, đúng như mong muốn của mình. Người xưa cũng vậy, cuộc sống của họ là một bể
khổ tưởng như khó lòng thoát ra khỏi được. Một cuộc sống luôn bị thiên tai, áp
bức chiến tranh…Một cuộc sống bị đè nén bóc lột cả về vật chất lẫn tinh thần. Họ
phải làm việc cực nhọc ngày qua ngày, năm qua năm nhưng luôn phải chịu đói khổ
cực nhọc như anh nông dân nghèo Thạch Sanh… Họ luôn bị khinh thường, rẻ rúng, bị
tước đoạt quyền được yêu thương, quyền làm người như cô Tấm, Sọ Dừa…Vì thế mà họ
phải mơ. Mơ cũng là một cách phủ nhận, phản kháng thực tại để hướng về chân,
thiện, mỹ, hướng về thế giới khác đẹp đẽ, ở họ có được sự bình đẳng trong cuộc
sống, trong hôn nhân, được sống tự do, nhân nghĩa…
Khát vọng công bằng trong xã hội, một
khát vọng thường trực mà ta luôn gặp trong truyện cổ tích. Dễ dàng thấy
nhân vật chính nằm trong chuyện là những con người riêng, những người dị tạng xấu
xí, những kẻ làm thuê, những người nghèo khó…Họ bị ngược đãi. Cô Tấm bị dì ghẻ
hắt hủi, bắt làm việc tối ngày, anh nông dân bị phú ông lừa bóc lột sức lao động
một cách thậm tệ.
Sọ Dừa bị mọi người con thường, không được coi như con người…Họ bị đối xử bất
công vậy đó! Nhưng họ có thể làm gì được nay khi chỉ là thân phận thấp cổ bé họng,
thân phận con sâu cái kiến? Bởi thế họ luôn mong ước có những thế lực siêu
nhiên như thần, Phật, bụt, tiên để giúp đỡ họ, làm cho họ đổi đời. Nhưng thế lực
này tất nhiên không xuất hiện để thuyết minh cho một tôn giáo nào mà họ chính
là đại diện cho cái thiện, cho lẽ phải, cho khát vọng của người dân về sự công
bằng. Sự công bằng ở đây tức là sự chiến thắng của cái thiện trước những thế lực
đen tối, độc ác. Chính vì thế, trong truyện ta mới bắt gặp những kết thúc có hậu.
Thạch
Sanh nghèo lấy được công chúa, cô Tấm đáng thương trở thành hoàng hậu, Chử
Đồng Tử – chàng trai nghèo đánh cá – kết duyên với công chúa con vua. Rõ ràng ở
đây là khát vọng phản kháng của họ. Cố nhiên chỉ là mơ ước.
Không chỉ dừng lại ở đó, người xưa
còn ao ước được tự do hôn nhân, tự mình quyết định lấy hạnh phúc của đời mình.
Ước mơ này là chính đáng, bởi xã hội phong kiến đã trói buộc con người đặt biệt
là người phụ nữ trong các luật lệ hà khắc như ” cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy,
nam nữ thụ thụ bất thân, tam tòng tứ đức. Vì thế mà tự do hôn nhân có thể coi
như mơ ước rất thường trực quan trọng đối với người xưa. Đó là sự giải phóng về
tinh thần với họ. Nói về vấn đề này. Chử Đồng Tử hay cụ thể hơn là cuộc hôn
nhân Chử Đồng Tử – Tiên Dung là một minh chứng hùng hồn. Nếu trong Truyện Kiều
của Nguyễn Du, người con gái lý tưởng phải là.
Êm đềm nước rủ màn che.
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
Con trai lý tưởng phải là:
Phong thư tài mạo tót vời.
Vào trong phong nhã ra ngoài hào
hoa.
Cuộc hôn nhân đẹp phải là giữa kẻ
quốc sắc với kẻ thiên tài, gắn liền với đàn, thơ, lầu sách. Thì cách đó rất
lâu, nhân dân đã có quan niệm tiến bộ: hôn nhân đẹp là giữa hai con người mang
trong mình phẩm chất chứ không cần bất cứ điều kiện gì khác. Thế cho nên, Đồng
Tử, Tiên Dung mới lấy nhau. Hai con người, một hiếu thảo, một tự do, phóng
khoáng. Hai con người một chỉ là chàng trai đánh cá cực nghèo ở dưới đáy cùng của
xã hội với một là công chúa lá ngọc cành vàng sống vương giả nơi đỉnh cao của giàu
sang. Họ đã vượt qua bức tường giai cấp dày đặc ngăn cách, đã bỏ qua ràng buộc,
mọi luật lệ hà khắc. Họ đã đến với nhau bằng sự cảm thông về cuộc đời nhau, bằng
tiếng gọi trái tim, tiếng nói của tình yêu nguyên thủy sơ khai. Và hơn thế nữa.
Tiên Dung lại là người đề nghị cưới Đồng Tử. Điều đó vừa cho thấy sự táo bạo ở
nàng, vừa khẳng định vai trò của người phụ nữ trong hôn nhân. Tư tưởng này thật
tiến bộ, nó vượt xa quan niệm đạo đức lạc hậu của phong kiến. Nếu như mãi đến
cuối thế kỷ XVIII đầu thế kỷ XIX, ta mới gặp một nàng Kiều ” xăm xăm băng lối
vườn khuya một mình” để đến với người yêu, thì cách đó bao nhiêu thế kỷ – cha
ông ta đã tưởng tượng ra một Tiên Dung còn táo bạo hơn thế. Tại sao vậy? Theo
em đây là một vấn đề rất con người. Một vấn đề mà từ ngày xưa, thậm chí là đến
thế kỷ XX vẫn tồn tại nóng bỏng, khiến cho bao nhà thơ, nhà văn phải nhiều lần
lên tiếng.
Và như chúng ta đã biết, người Việt
Nam xưa và nay đều sống rất đậm tình, nặng nghĩa, chung thủy sắt son. Bởi thế
mà họ còn gửi gắm niềm tin mong mỏi của mình được chung sống hạnh phúc nhân
nghĩa,vẹn toàn trước sau với mọi người trong truyện cổ tích. Trầu cau là một
trong những câu chuyện rất tiêu biểu làm sáng rõ ước mơ này. Trầu cau kết thúc
bằng cái chết vĩnh viễn của ba nhân vật chính. Người em, người anh và người vợ.
Cái chết của họ là một bài học luôn nhắc nhở mọi người phải sống bằng chính
mình, phải biết yêu thương, độ lượng, tránh sự nghi kị, ghen tuông vu vơ. Bởi tất
cả đều có thể phải trả giá rất đất. Một gia đình đang sống yên vui, hòa thuận
là thế mà chỉ vì một phút nhận nhầm của người vợ, ôm chầm lấy người em mà khiến
người anh sinh ra ghét bỏ, hắt hủi em. Người vợ không có lỗi, chỉ vì quá nhớ
thương, mong mỏi gặp chồng nên sinh ra nhầm lẫn. Người anh mới có lỗi, đã ghen
tuông vu vơ, hiểm nhầm vợ và em… Cuối cùng, họ chết đi, hóa thành tảng đá, dây
trầu, cây cau đứng bên nhau. Và khi ăn lá trầu với quả cau và một tí vôi thì
làm môi đỏ miệng thơm. Điều đó nói lên rằng nếu vợ chồng yêu thương nhau thông
cảm cho nhau. Anh em hòa thuận đoàn kết thì gia đình sẽ êm ấm.
Không chỉ mong muốn được sống hết
mình mà người xưa còn muốn được sống tự do, phóng khoáng, lánh đục tìm trong giữa
thiên nhiên, đất trời. Việc Chử Đồng Tử và Tiên Dung sau khi lấy nhau đã ở lại
trong nhân dân để tìm kế sinh nhai chứng tỏ rằng họ muốn sống gần gũi với mọi
người, muốn tự lao động bằng sức mạnh để tạo lập cuộc sống. Họ sống thanh cao
không ham tiền tài, không màng danh lợi. Vì thế khi Đồng Tử gặp nhà sư Phật
Quang thì cũng không còn nghĩ gì đến chuyện buôn bán, đến làm giàu mà quyết chí
học đạo tu tiên. Phải chăng họ muốn thoát tục, muốn tìm về, muốn hướng tới cái
đẹp thanh cao như cõi tiên, cõi bồng lai. Đặc biệt, với chi tiết chỉ trong một
đêm mà nơi Đồng Tử và Tiên Dung ở bay cả lên trời thì khát vọng của họ đã được
đẩy lên đỉnh cao. Họ muốn sống với cả vũ trụ bao la, với cả đất trời vĩnh cửu,
họ không hề có sự trốn đời, bế tắc vì họ hoàn toàn có thể chống lại quân triều
đình với thành cao, hào sâu và hàng trăm quân lính…Quả thật, tâm hồn của người
xưa đã vượt ra ngoài khuôn khổ của xã hội.
Khép lại những câu truyện cổ tích
thần kỳ, ta lại trở về hiện thực đương thời với biết bao chuyển động như nó vốn
có. Song, âm hưởng của những câu chuyện xa xưa sẽ còn vang mãi trong ta, dấu ấn
của nó sẽ đậm nét mãi trong tiềm thức và tâm tưởng của mọi người, Bởi đến với cổ
tích là ta tìm đến với những giá trị nhân bản, với những triết lý sống lành mạnh
chính đáng của người Việt Nam. Biết ơn những tác giả dân gian xưa đã tạo nên những
câu chuyện cổ tích để giúp chúng ta hiểu hơn người xưa đã sống, muốn sống như
thế nào và ngày nay còn học ở đó những gì.
Chủ đề mới các bạn
tham khảo:
Cô tấm ngày nay:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét