[Tản mạn] Nhớ nhà
-Tự
dưng nhớ nhà quá
-
Nhớ thì về đi. Ngồi đấy mà kêu với tao ah
Mắng
thằng nhợn ấy thì mắng thế thôi chứ mình cũng đang nhớ nhà chết đi được.
Bố
mẹ ốm yếu, ruộng của nhà để hết cho người ta cấy nên cũng chẳng biết đã đến mùa
gặt hay chưa, chỉ nhớ mỗi là mùa lúa chiêm mình hay lên nhà ông hàng xóm mua
mía. Ôi giời, nhiều lúc thấy mình vô tâm đến tệ bạc haiz.
Bây
giờ thèm được hít hít, ngửi ngửi cái mùi rơm mới. Khi vừa mới gặt đem về thì
xanh ngắt, xanh ngơ đến khi được phơi phóng khô cong, nằm gọn ghẽ thành từng
đống lớn thì vàng ươm như màu chuối ngự quê mình vậy. Nhưng mà cứ nghĩ đến cái
lúc mùa vụ, giữa trưa giời nắng chang chang, 1 mình, 1 gậy, 1 đường rơm dài tít
tắp (còn được mẹ trang bị thêm cho cái nón nữa) rồi hì hục gảy gảy, tung tung,
bới bới thì chỉ muốn căm thù cái mùi thơm thơm, ngai ngái ấy. Ngày đó ghét thì
ghét thế vậy mà khi xa quê thì nó trở thành kí ức khó phai, nếu mà có vô tình
ngửi thấy thì như có cái gì nghèn nghẹn trong cổ họng vậy.
Nhà
mình ngay cạnh cánh đồng, sáng dậy mà đứng từ bậc hiên nhà nhìn ra cánh đồng
lúc trước mặt rồi tham lam hít 1 hơi dài cho căng tràn lồng ngực cái tinh khôi,
trong trẻo của “vị đồng quê” thì tinh thần sảng khoái biết bao nhiêu. Nhưng rủi
thay mà vào sau vụ gặt, lúc người ta đang đua nhau ra đồng đốt rạ kẻo thủy nông
thả nước vào đồng thì chỉ muốn giấu mặt vào trong chăn kẻo khói. Mùi khói khen
khét, ngạt ngạt vậy mà cũng làm mình phải nhớ nhiều lắm.
Nhớ
hồi học năm nhất, năm hai, cứ mỗi lần về nhà là lại chết cười với thằng em
trai. Hai đứa đều lớn rồi nên không đánh nhau, cãi nhau chí chóe như cái hồi
còn tẻ con chạy long nhong nữa. Bây giờ chuyển sang cái chế độ đấu đá một cách
nhẹ nhàng và tình cảm hơn hé hé.
Bữa
cơm thứ nhất sau khi mình về quê: Chị để đấy em rửa bát cho
Bữa
thứ 2: Hai đứa nhìn nhau 1 chặp rồi nó bê mâm bát ra rửa
Bữa
thứ 3: Chị đi rửa đi
Vừa
tức vừa buồn cười. Thế cơ mà những việc nặng trong nhà bây giờ mình nó làm, chả
đến lượt mình động tay. Chả bù cho ngày xưa hì.
Mình
cũng nhớ mỗi lần về quê chỉ nằm ườn ra mà ngủ cho lấy cố, lấy được, quyết tâm
nướng cháy cái giường mặc cho bố mẹ kêu gào bắt con gái dậy để …đi chơi. “Có
chết con cũng không ló mặt ra khỏi cổng đâu hức hức”. Thế mới có chuyện mình về
3 ngày mà con bạn thân ngay sát nhà còn không biết mình về hé hé. Chả bù cho
khi ở trên trường, vi vu, vi vút tít mít với phương châm “Ngồi nhà nhiều làm gì
cho nó ngu người ra”. Chả có lẽ khi về với thầy u lại có cái xu hướng muốn ngu
ngu 1 tý, giả vờ ngoan ngoan nhiều tý hehe.
Tự
nhiên còn thấy thèm cái cảm giác bị mẹ mắng vì tội lười mắc màn trước khi đi
ngủ. Mình nhớ cái ngày còn ngây thơ, dễ thương (Tóc Đỏ bảo thế) các anh thi
nhau tán tỉnh, hươu vượn, anh trai thằng bạn còn nhắn tin, gọi điện nhắc nhở
mắc màn đi ngủ kẻo muỗi nó đốt. Mình còn cắn cả muỗi ấy chứ nói gì sợ muỗi đốt
haha. Bặt quạt, trùm chăn kín mít, mùng mền làm chi cho mệt hehe.
Nỗi
nhớ nhà trong mình còn là con đường bê tông nhỏ thẳng tắp từ làng xuống đồng.
Cuối con đường ấy là nơi hết kiếp người, người ta lại về với lòng đất mẹ. Bao
kỷ niệm gắn liền với nó, những tiếng cười đùa, những trò nghịch ngợm, và cả
những tâm sự cùng mấy đứa bạn thân vào tối tối mỗi lần về. Từ khi chị mất, chỉ
duy nhất có 1 lần mình lang thang trên con đường ấy. Rồi bà mất, mình không còn
bước trên con đường ấy như trước kia vẫn từng nữa…
Nhà
mình chẳng có cây ăn quả nào trừ mấy khóm chuối và 1 cây roi đã chục năm rồi mà
chưa một lần ra quả. Chuối nhà mình có đợt ra buồng 1 loạt, chỗ nào cũng lủng
lẳng quả, từ trong vườn ra tới ngoài bờ sông. Nhìn thì thích, mắt tít lại. Rồi
thì lần nào đi mẹ cũng ấn ấn dúi dúi cho mấy nải chuối già ngon nhất cho để
mang lên trường. Mẹ bảo: mang lên đấy, để cho nó chín rồi mấy đứa mà ăn chứ
trên đó đâu có chuối như thế này. Mình bị thích ý, Thái Nguyên lại chả ngập
chuối ra ý, cơ mà đắt và ko ngon. Chuối của mẹ, để chín nó cứ vàng như mật,
thơm như mít ý, thích thích. Ấy vậy mà lần nào lên cũng để quên 1 chỗ rồi mải
tít mít đi chỗ này, chạy chỗ kia, chỉ khi nào về nhà, mở cửa phòng , mùi chuối
chín sộc thẳng vào mũi mới nhớ ra. Hí hửng lôi ra, gọi mấy chiến hữu rồi giải
quyết sạch sẽ như chùi. Điêu thế thôi, chứ thực ra là vẫn còn nguyên vỏ và
cuống, hé hé.
Có
nhiều người vẫn không hiểu tại sao mấy u quê mình cứ phải dúm dúm, gói gói cho
con vài mớ rau này, rau kia mang cả trăm cây số lên làm gì, có phải là trên này
không có rau đâu. Này nhá, rau sạch mẹ trồng, mẹ dậy sớm hái rau cho tươi rồi
lấy dây chuối, cọng rơm để buộc cho con gái mẹ mang lên, để chết chìm trong
đống rau biết ăn đến khi nào cho hết, để có lần ngồi ăn lại sụt sịt nhớ nhà mặc
dù vừa ở nhà lên. Có lần mẹ gửi gạo, gửi cho con gái quả bí ngô to nhất vườn,
con gái cười toe, để trong gầm giường…khoe. Ai đi qua cửa mà chẳng nhìn thấy
nó, đứa nào cũng dụ dỗ “thịt” quả bí ngô để nấu chè. Cơ mà mình ko chịu, để đấy
…cho đỡ nhớ nhà. Vài tháng sau lôi ra thì hỡi ôi, bên trong ruột bị hỏng hết
rồi, con gái mẹ ngồi tiếc ngẩn ngơ. Biết thế nghe lời chúng nó có phải được hú
hí 1 bữa chè ngô ngon tuyệt thay vì lệ khệ bê ra ao cho cá nó ăn như bây giờ ko
hix hix.
Tết
vừa rồi về quê, mất nguyên ba ngày để dọn nhà, từ nhà đến buồng, rồi xuống bếp,
rồi nền giếng, rồi … nói chung là đủ mọi chỗ. Vừa làm vừa ti toe chê thầy u ở
bẩn, chả bù ngày trước ở nhà toàn bị mắng. Xong là gom góp hết những thứ linh
tinh vứt đi, đâu những mấy bao ý rồi bị thầy u gắt um lên vì cái tội sắp xếp đồ
linh tinh và ”ai cho mày vứt cái đấy đi”. Vẫn nhăn răng ra cười nham nhở được,
vênh mỏ lên trêu lại thầy u. Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Ah
tự nhiên nhớ cả cánh đồng ngâm ải sau vụ chiêm. Lúc ấy trời cũng đã vào cuối
thu, người ta sau khi cày xong thì phơi ải rồi phóng nước vào đồng. Đất thịt
màu mỡ đùa nắng khô cong, gặp nước vào bất chợt, vỡ vụn, mềm tơi. Nhìn ra ngoài
ấy cứ có cảm giác như trước mặt mình là biển vậy. Con bạn mình gọi đó là “hòn
đảo nhỏ”. Rồi hoàng hôn dần buông, cái ráng chiều vàng vàng, đo đỏ dần rơi rớt
xuống mặt nước vỗ mênh mang, tạo ra những sắc màu loang loáng, đẹp mà dễ buồn
lắm.
Kể
thì chẳng biết kể thế nào cho hết. Vì những câu chuyện nó cứ vụn vặt, chắp ghép
và lan man. Nỗi nhớ nhà trong mình ko phải chỉ có bố mẹ, có em trai với cái
nhà, căn bếp hoặc giàn mướp lúc lỉu ngoài nền giếng mà còn là tất cả những thứ
thuộc về nơi mà người ta gọi là “quê”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét